Bụt là người giác ngộ, nghĩa là không còn bị ràng
buộc vào thế tục. Nhưng khi nhiều người nói rằng họ tin Bụt, họ đang nói về
niềm tin vào vị Bụt thần thông, huyền diệu, không phải niềm tin vào giáo lý hay
cuộc đời của vị Bụt lịch sử.
Họ tin vào sự mầu nhiệm của Bụt, và thấy như vậy
là đủ.
Nhưng các thí dụ trong cuộc đời thật của Bụt và Chúa Giêsu quan trọng hơn, vì khi các Ngài sống như những con người thật, chúng ta có thể bắt chước, sống theo mẫu đời sống của các Ngài.
Nhưng các thí dụ trong cuộc đời thật của Bụt và Chúa Giêsu quan trọng hơn, vì khi các Ngài sống như những con người thật, chúng ta có thể bắt chước, sống theo mẫu đời sống của các Ngài.
Khi chúng ta đọc, "Cửa trời mở rộng và Thánh
Linh giáng xuống Ngài như một con chim bồ câu," chúng ta có thể thấy hình
ảnh Chúa Giêsu đã giác ngộ. Ngài đã tiếp xúc được với sự thật của đời sống,
nguồn suối của tỉnh thức, của minh triết và trí tuệ ở trong Ngài. Ðó là điều
phân biệt Ngài với người phàm tục. Khi Ngài sinh ra trong một gia đình người
thợ mộc, Ngài là Con của Người. Khi Ngài mở rộng trái tim, cánh cửa thiên đường
đã mở ra cho Ngài. Thánh Linh đã ngự xuống Ngài như một con chim bồ câu, và Ngài
biểu hiện như là Con của Thượng Ðế - rất thiêng liêng, sâu sắc, và vĩ đại.
Nhưng Thánh Linh không phải chỉ ngự xuống Giêsu
không thôi, mà cho tất cả chúng ta. Trong nhãn quan Phật Giáo, ai không phải là
con của Thượng Ðế? Ngồi dưới gốc cây bồ đề, những hạt giống thiêng liêng và
huyền diệu ở trong Bụt bừng nở. Ngài là một người, nhưng đồng thời Ngài cũng
thị hiện tâm linh nhân loại đến mức cao nhất. Khi chúng ta tiếp xúc được với
tâm linh tối thượng trong chúng ta, chúng ta là Bụt. Chúng ta mang ơn Thánh
Linh, và chúng ta trở nên rất bao dung, rất cởi mở, sâu xa, và thông cảm.
Thiền sư Nhất Hạnh